Viết cho những ngày tháng rong ruổi - P1. Đi Thì Đi Thôi

"May mắn sẽ đến cùng với những điều không may mắn"

Có một câu thế này: "Nếu bạn chưa nhìn thấy mặt tích cực của vấn đề, nghĩa là bạn chưa nhìn đúng mặt rồi" không biết là nghe ở đâu hay tự nghĩ ra, nhưng nói đã ảnh hưởng đến lối tư duy và quan điểm sống của tôi khá nhiều. Chuyến đi tuyệt vời của tôi bắt đầu bằng một sự không may mắn "Ứng tuyển mãi nhưng không trúng vào đâu", sau đó tôi không ứng tuyển nữa mà bỏ đi, và mọi người đã từng tưởng rằng tôi bỏ nhà đi vì bất mãn với chế độ. Thực ra không phải, tôi đi chỉ là đi thôi.

Đó là tháng 6/2012, sau khi kết thúc 4 năm ĐH, các bạn trong phòng gần như đã có việc (dù là sơ cua), còn tôi không biết do nhọ hay kém cỏi, nói chung mãi chưa được đi làm. Ngày đó đang có truyền thuyết về bạn Huyền Chip (bạn trẻ đi được 25 nước mà trong tay có 700$), rồi lại được cô bạn cùng phòng @Trang Maruco rủ trải nghiệm như Huyền Chip. Tôi đồng ý, và 30/6/2012 chúng tôi bắt đầu chuyến đi không định điểm cuối, không hẹn ngày về.
Và chuyến đi xa đầu tiên của Hải Yến bắt đầu.


Nghệ An - Nơi bắt đầu

Điểm đầu tiên là thành phố Vinh và thị xã Cửa Lò.Trên tàu thì còn chút mơ hồ. Vừa bước chân khỏi ga tôi phì cười, nhận ra mình chưa từng làm điều này. Và chỗ này xa xôi quá rồi, thậm trí còn không hiểu mấy người ở đây đang nói về cái gì (căn bản là không hiểu tiếng địa phương) và 37, 37, 37 tràn ngập đường, 37 là biển số ở Nghệ An. Nắng quá, nắng chói chang, nắng rát cả người mà mới có 7h sáng. Đi xe bus khoảng 30p là đến Cửa Lò rồi. Biển Cửa Lò giống biển Sầm Sơn thế, không có gì đặc biệt cả.
Con người ở đây nhiệt tình và chân thật quá, chỉ có chúng tôi là cứ ngây ngô với ngôn ngữ thôi. Sau khi ăn sáng và hỏi thăm một chút, chúng tôi đã tìm được công việc có luôn cả chỗ ở tại một khách sạn nhà hàng ở gần trung tâm. Công việc thuần lao động chân tay như dọn phòng, phụ bếp, thậm trí là rửa bát,... không quá khó khăn với tôi (vì vốn là con gái nông thôn chính hiệu mờ). Phòng nhân viên ở tầng gác mái, nóng thì thôi rồi, nhưng với tôi khi đã mệt thì nóng không còn mấy quan trọng nữa. Những ngày cao điểm chúng tôi làm việc liên tục từ 5h sáng đến 22h hoặc 23h, bữa trưa đôi khi cũng hơi vội vàng. Sau 1 tháng tôi sụt 4kg, phải đi mua thắt lưng để buộc bụng, quần đều trở thành quần tụt hết. Thời gian đầu, quả là khó khăn khi phải đếm từng ngày. Rồi chớp mắt cái cũng đến ngày phải đi, sau gần 2 tháng.
Thời gian ở đây không nhiều, nhưng đủ làm tôi thấy xao xuyến khi đi. Nhớ những buổi tối ngồi hong khô tóc trên tầng 7 gió vù vù. Nhớ những đêm chốn đi chơi cùng các em đến sáng (và hôm sau sẽ là 1 ngày rất dài). Nhớ đêm đầu tiên lênh đênh trên chiếc thuyền thúng đi câu mực (say hơn mực được câu). Nhớ cô bán bánh mướt, cô bán nước mía từng nói: giờ mi là người ở đây rồi tau chỉ lấy giá như dân thôi (sướng thôi rồi). Nhớ những ngày làm việc mệt nhoài rồi trốn đi ngủ trưa cả đám. Nhớ bọn nhóc mới là học sinh cấp 3 đã đi làm thêm như chị này rồi: khi những câu chuyện ngây ngô, lam lũ, khó khăn của chúng hấp dẫn tôi thì bọn nhóc có thể ngồi nghe tôi kể về Hà Nội thế này, thế kia suốt không chán, rồi thở dài "bao giờ mới được đi Hà Nội, mới được đi xa xa nhể", à, hay chị cưới đi rồi mời để bọn em đi nhể, dù mất cả nửa tháng để hiểu ngôn ngữ của nhau và có mỗi gần 2 tháng bên nhau mà đã thân lắm rồi. Nhớ ông bà chủ với câu chuyện gây dựng khách sạn đầy gian khổ, khó khăn: "xưa tau khổ dữ, cái ni nỏ có như chúng bây, có được mảnh đất là xây tí một, lúc đầu có cái cấp 4, lên từng tầng 1, tự mà làm đó, ai cho ai giúp. Mua chi nợ cái đó, nợ miết mới trả được, khó lắm con, giờ bay nhác quá, nói nhiều mệt quá". Thực ra, tôi không nhớ được nhiều câu chuyện của ông bà, chỉ nhớ rằng dường như những vất vả đã ăn vào máu rồi, nên dù cuộc sống đã khá hơn thì ông bà vẫn giữ chút nếp sống xưa thức khuya dạy sớm, tiết kiệm, chăm chỉ hơn con cháu.

Và những ngày nắng ở Cửa Lò tôi thật sự nhớ, rất nhớ nước mía Hà Nội.

Chia tay tôi được làm cùng sinh nhật anh chủ nên rất ngầu, buffet hải sản đứng và đi hát kara. Ngày hôm sau đi chơi Cửa Hội, Vinh, quê Bác, ăn ốc cay, bánh bèo, bánh xèo, với vài món nữa. Thực ra đi cùng Em Trinh, đồng nghiệp ở khách sạn, em chu đáo, nhiệt tình. Sợ về Vinh mình không tự lo được nên đã điện cho 1 anh đồng nghiệp khác nhờ gửi đưa đi chơi. Anh cũng chu đáo lắm, nhưng già dặn và hơi khó hiểu, nhờ anh tìm khách sạn và đưa đi chơi nên cũng tiết kiệm thời gian nhiều. Sau 3 ngày ở Vinh thì lên đường đi Huế.

À, tôi đã quên nhắc về @Trang bạn đồng hành của tôi, Trang đã dừng hành trình sau 7 ngày ở Cửa Lò, vì được offer vị trí tốt ở ngân hàng ABC (và rất gần nhà chồng sắp cưới). Những ngày đầu, tôi buồn và giận bạn dữ lắm, nhưng nhịp sống vội vã làm tôi cũng quên chuyện đó khá nhanh. Đến sau này tôi mới thấm, có lẽ lúc đó Trang cũng khó xử, tiếc nuối dữ lắm, vì Trang chính là người truyền cảm hứng về chuyến đi cho tôi, người đã đặt bút bắt đầu một trang thanh xuân không hối tiếc của tôi. Đến sau này, chúng tôi vẫn liên lạc nói chuyện và gặp gỡ nhau tuy không thường xuyên. Tôi vẫn luôn thầm cảm ơn Trang của tôi!

Và đến Huế thôi nèo.

Huế - đôi chút mộng mơ

Lần đầu đến với Huế mộng mơ, nhưng có đôi chút khó khăn với tôi.

Bởi lẽ tôi đến với Huế không kế hoạch cụ thể không cả sự chuẩn bị (thực ra cả chuyến đi đều không có kế hoạch nào). Xuống ga đầy háo hức, đi bộ vào trung tâm thành phố cũng một nhóm tây balo. Đầy gian nan, cuối cùng đã tìm đc 1 nhà nghỉ tạm ưng. Ăn trưa (nghe oai, thực ra ăn nốt bánh mì mua trước khi lên tàu) và ngủ trưa 1 giấc. Không khí ở Huế cũng tốt lắm, nắng mà vẫn mát mát, có thể do nhiều cây và có sông Hương mơ mộng. Ở Huế nhiều xích lô, dù ở Hà Nội rất lâu nhưng tôi chưa từng đi xích lô, nên gọi một chú rõng rạc nói: "Chú cho cháu đi một vòng thành phố", và hết 40k. Mãi đến hôm sau tôi mới biết đó chỉ là một góc thành phố thôi (lúc đó cảm giác như mình vừa bị lừa xong).
Có nguyên 1 ngày lượn lờ, ăn uống và thăm thú thành phố Huế:
- Đại Nội và Bảo tàng Mỹ thuật cung đình Huế quả là mãn nhãn. Tôi vốn cuồng phim cổ trang Trung Quốc từ nhỏ, tôi từng làm tóc như mấy cô nương, học mất động tác võ đơn giản, mua túi và tự cắt quần áo giống trong phim. Thỉnh thoảng cũng hãy nghĩ mình là cô Cách Cách nào đó dạo qua dạo lại cung tẩm, nhưng chỉ dừng lại ở tưởng tượng thôi, vì tôi không tự xây được cung tẩm của mình. Và ngày đó, lần đầu tiên những kiến trúc mà tôi chỉ thấy qua màn hình 21inch siêu lồi của bà hoặc tự ngồi mà nghĩ ra đang sừng sững trước mắt, không khỏi mồm chữ A mắt chữ O luôn. Ước chi có thêm chàng A ca nào thì Perfect, tiếc là tôi đi du lịch một mình, cũng không mạnh dạn tiếp chuyện người lạ. Đấy, ngày đó ngây ngô và e dè lắm.
- Cảm nhận về Huế - Cố đô rất rõ ràng: hàng cây cổ thụ xanh ngát, áo dài thướt tha giờ tan tầm, tan học, lăng tẩm, dãy nhà cổ cổ sau Đại Nội, kiểu kiểu vậy....
- Dọc sông Hương có hàng giàn hoa giấy thơ mộng xen kẽ những ngôi đình cổ kính (làm tôi nhớ lần đầu Ngũ A ca tỏ tình vs Tiểu Yến Tử), lãng mạn thấy mồ.
- Cầu Tràng Tiền không để lại nhiều ấn tượng cho tôi, nhưng cạnh cầu là chợ Đông Ba, rất thú vị, to và nhiều đồ ăn ngon, rẻ: nào cháo cơm, nào bún bò Huế, nào bánh mướt, bánh bèo, chè các loại,.... một dãy trước chợ luôn. Bạn có thể tìm thấy hầu hết các món Huế ở đây, nhưng ăn kiểu bình dân. Nói là bình dân chứ tôi thấy ngon lắm, lạ miệng lắm, nên hôm sau tôi vẫn ra chợ ăn thêm lượt nữa trước khi rút quân vào trong.
- Bên kia cầu thì có cái công viên khá đẹp, bình yên, bên dưới công viên có bến thuyền. Tôi đã mua tour đi các lăng tẩm ở đây, ngày đó giá chỉ có 130k, đã bao gồm bữa trưa. Tôi khá ưng, vì được mở mắt về độ xa hoa của vua chúa xưa. Dù không hiểu nhiều về nghệ thuật  nhưng cũng bị choáng ngợp bởi kiến trúc của các lăng, đặc biệt là Lăng Khải Định được xây dựng trong hơn 13 năm và kết hợp rất nhiều kiến trúc khác nhau như Ấn, Phật Giáo, Roman,... Rất ấn tượng. Hồi đó mình còn nghèo (ăn mặc kiểu sinh viên thủ đô lắm) và ngây ngô, chứ trang điểm, rồi váy vóc thướt tha thì đúng là Cách Cách, Quận Chúa đi dạo trong cung đình của Vua cha rồi.
- Trường đại học Huế cho tôi cảm giác như đang ở những năm đầu thế kỷ 20. Dù có tu sửa, nhưng vẫn giữ được nét cổ xưa, cảm giác man mác buồn.
- Buổi tối, Huế có chợ đêm nhưng ít người mua sắm, cứ như triển lãm văn hóa về đêm vậy.
- Con người ở đây sống cũng đơn giản, hiền lành thôi, không xô bồ náo nhiệt. Sáng sớm và chiều muộn người ta cũng đi trà đá hoặc café vỉa hè nhiều dữ.
Ở Huế tôi cảm giác được nhẹ nhàng, thong thả và hơi buồn. Thực ra đến ngày cuối buồn hơn chút khi cái máy ảnh bị rơi xuống bãi cát lúc đang mở ống kính, dù chú thợ sửa rất nhiệt tình tháo lắp, lau chùi và cố gắng khắc phục nhưng em ý đã hy sinh tại Huế.

Sau là 3 ngày ở Huế, tôi lên tàu đi Lăng Cô.


Vịnh Lăng Cô - hòn đảo nhỏ.

Thực ra tôi chỉ ở Lăng Cô chưa đến nửa ngày, để chờ tàu đi Đà Nẵng. Lăng Cô giống 1 hòn đảo nhỏ nhưng có vẻ rất sung túc và thịnh vượng, nhưng không ồn ào như thành phố công nghiệp. Giống như đang đến với Đảo giấu vàng (bộ phim của thế hệ 9X đời đầu) vậy. Mãi đến sau này tôi mới biết Vịnh Lăng Cô so với Đà Nẵng thì giông như Ba Vì (hoặc Tam Đảo) so với Hà Nội. Từ Đà Nẵng hoặc Huế, bạn có thể trốn ở Lăng Cô vài ngày để thư giãn, để hưởng thụ, để refresh, hay đơn giản để thay đổi không khí. Đến giờ tôi vẫn nuối tiếc vì không ở lại Lăng Cô lâu hơn. Tuy đã ở Lăng Cô nhưng như chưa từng đến với Vịnh vậy.


Chấm nhiều cái để nhớ,.....


Đà Nẵng + Hội An - Chuyến đi đầu tiên trọn vẹn

Wow. Quả là đông vui nhộn nhịp, không hổ là thành phố công nghiệp thứ 3 của Việt Nam.
Tôi chọn ở Đà Nẵng 3 ngày, 1 ngày ở Hội An, 1 ngày ở Cù Lao Chàm, và thêm 1 ngày đi non nước + loanh quanh trong thành phố (kế hoạch luôn được lên khi tôi giật mình nhận ra mình đến rồi).
Nói về biển thì từ Vịnh Lăng Cô trở vào thật tuyệt vời, đôi lúc không nhìn thấy đường chân trời vì biển trời xanh ngát một màu, thật mê hồn. Lần đầu ra biển Đà Nẵng là gần trưa, nắng chói chang, chỉ chụp ảnh tùm lum xong chạy về và quay lại vào buổi chiều.
Tôi vô tình gặp @Yến một đồng môn NEU của tôi, Yến là cô gái xinh đẹp, vui vẻ, nhiệt huyết trong các hoạt động phong trào. Tôi dọn qua ở cùng phòng với Yến và Linh (bạn Yến). Và chúng tôi cùng nhau khám phá Đà Nẵng.
Non nước không có gì đặc biệt, nhưng làm tôi nhớ đến Đền Hùng, leo mệt nghỉ để lên được đỉnh núi và bạn sẽ nhìn được 1 phần của Đà Nẵng rất công nghiệp từ đó. Thật đặc biệt khi ở đây chúng tôi gặp lại Vân, Linh, một bạn tôi không nhớ tên đi ngồi cùng tàu với Yến và Linh từ Vinh vào Đà Nẵng. Một nhóm bạn khá thông minh, nhí nhảnh và đáng yêu lắm. Rất duyên khi chúng tôi lại vô tình đi cùng chuyến tàu ra Cù Lao Chàm, và ăn cùng thêm một bữa trưa trên Đảo (thật giống các anh hùng võ lâm hội ngộ trong phim trưởng).
Hội An nổi tiếng với những con đường đèn lồng hoặc hoa giấy mộng mơ, phố đêm, đồ gốm, và những món ăn mãi không chán như phá lấu, mì quảng,... cây cầu trong tờ 20.000 VNĐ và sông Thu dịu dàng. Riêng tôi bị thu hút và ngẩn ngơ bởi dãy nhà 2 tầng màu vàng có vẻ rất cũ nhưng vẫn kiên cố hiên ngang bên bờ sông (hình như là một nhánh của sông Thu). Không nằm ở trung tâm của Hội An ồn ào, không trang trí bắt mắt, không lộng lẫy như các con phố hoặc công trình khác, đơn giản chỉ là những ngôi nhà mà thôi, nhưng tôi cứ bị nhớ mãi, thích mãi. Giờ không biết chúng đã khác như thế nào rồi??? Tôi khá tò mò.....(ý là muốn được ai đó đưa đi Đà Nẵng thêm lần nữa).

Từ Hội An về chúng tôi chuẩn bị cho chuyến đi Cù Lao Chàm.
Lúc đầu cũng không hào hứng lắm, nhưng sau đó tôi thật sự phấn kích khi cano tăng tốc giữa biển, khá phê.
Khoảng 1 tiếng vi vu trên biển, chúng tôi cập vào 1 rặng san hô. Our tour guide say: "Nhảy xuống biển nào các bạn, let's go, gooooo". Tôi thực sự đã làm như anh nói, cảm giác hơi xốc sau khi nước biển xộc vào mũi một chút (dù đã bịt mũi) và uống vài ngụm trong lúc không kiểm soát được. mất độ nửa phút thì tôi cân bằng được vị trí và bắt đầu đi khám phá rặng san hô dưới độ sâu 2m. Thực ra, tôi cũng không hứng thú lắm với chúng, hoặc chúng chưa đủ hấp dẫn, nhưng tôi thích cảm giác được đắm chìm trong nước, trong biển, ngửa mặt lên ngắm trời xanh ngát, cảm giác rất nhẹ lòng, thư thái (tôi đã từng mơ về những nụ hôn ngọt ngào trong nước biển :d). 30p trôi đi nhanh đến mức tôi còn chưa kịp cảm thấy no nước biển mỗi lần bị trượt khỏi áo phao.
Quay lại cano, lướt trên biển khoảng 30p thì chúng tôi tới hòn Lao (Cù Lao Chàm). Phải nói là, đến Đà Nẵng, tuyệt đối đừng bỏ qua Cù Lao Chàm, dù bỏ qua bất kỳ địa danh nào.

Anh hướng dẫn viên đưa chúng tôi đi 1 vòng quanh làng trong đảo. Đó là một hòn đảo nhỏ, chưa được khai thác du lịch nhiều, mang vẻ đẹp vốn có của nó. Trong lành, yên bình, giản dị.

Ngày đó, tôi nghĩ chắc mình vừa đi qua tam giác quỷ và hình như lần này mới là đến với Đảo Giấu Vàng thật. Có nhiều loại hoa lạ, cả mấy cái cây rất rất to, giếng nước nghìn năm, và bọn trẻ tồng ngồng nhìn chúng tôi với ánh mắt xoi xét. Đi từ nhà này đến nhà kia cách đến cả 200 -500m, lên dốc, xuống dốc liên tục, có đoạn còn giống đi qua cánh rừng nhỏ. Buồng tắm và nhà vệ sinh y như của quê nhà tôi thời còn bé tí (kiểu quây quây lại và có cả thế giới bên trong). Hải sản đều là cỡ đại, ngon, tươi. Bữa trưa cũng nhiều món lắm nhưng ít, tôi vẫn đói meo, đành uống thêm 1 quả dừa cho tạm no. Dừa được hái thẳng từ trên cây, rất ngầu. Ngủ trưa ngon lành khoảng 30p, chúng tôi lượn lờ dọc bãi biển và vào làng đi dạo 1 chút, cảm giác thư thái lắm. Đến chiều quay lại, bọn trẻ con đã không thèm quan tâm đến chúng tôi nữa rồi, chúng chơi cái gì đó với vỏ ốc, vỏ sò và mấy thứ khác mà tôi không biết. Sâu vào thành vòng to vòng nhỏ, đội đầu, đeo cổ, nhìn cũng giống Vua chúa Hoàng hậu với Công chúa Cách cách lắm. Rồi cũng thấy làm lễ gì gì đó như trò đám cưới của chúng tôi ngày xưa. Ôi, nhớ cái thời ấy thế chứ, tự nhiên cứ đứng cười mãi. Bọn nhóc đáng yêu thấy mồ. Cù Lao Chàm đặc biệt thế đó, khác hẳn với thành phố du lịch phồn vinh, ồn ào bên kia bờ biển, cũng chẳng nhiều thú vui vật lạ nhưng cứ làm người ta nhớ nhung, lưu luyến, có lẽ vì ở đây tôi nhìn thấy những điều thật giản dị, gần gũi, mà đẹp đến lạ. Mãi đến bây giờ, khi nghe người bạn nào sắp đi Đà Nẵng, tôi vẫn xúi: "Nhớ đến Cù Lao Chàm nha, tuyệt cực". Sau này mới, biết đêm ở hòn Lao lãng mạn lắm. Tiếc hùi hùi. Lại chấm, note để nhớ.....

Buổi tối chúng tôi đi ăn các món đặc sản ở thành phố Đà Nẵng: Mì Quảng, bánh tráng cuốn thịt heo, bún mắm, phở gà phong cách Đà Nẵng, bánh cuốn thịt,... Xem cầu quay, đi dạo dọc bãi biển và uống trà đá hướng dương ở phố trà đá (người bạn làm hướng dẫn viên du lịch của chúng tôi nói vậy). Cuộc sống trong thành phố không giống điểm du lịch, khoảng 9h tối là nhà dân đóng cửa kín mít, hàng quán cũng không còn nhiều. Có những con đường tối om, vắng tanh, tôi đi còn khá sợ. Chúng tôi ngồi trà đá tán róc đến khuya mới về. Lúc mới ngồi xuống gọi trà đá, tôi đã thoáng nhớ Hà Nội, nhớ trà đá sinh viên, nhớ ktx, và cũng nhớ nước mía nữa. Mới chợt nhận ra mình xa Hà Nội, xa nhà lâu thật, tuy nhớ nhưng lại bật cười (không hiểu sao). Mấy khoảng vài phút nhớ nhung, thẫn thờ, cười ngớ ngẩn, tôi đã quay lại với party trà đá hướng dương, và tận hưởng buổi tối cuối ở Đà Nẵng.
Người dân ở đâu cũng là tứ xứ nên thực ra không có đặc thù gì lắm, nhìn chung đều khá thân thiện, cởi mở. Có vẻ càng đi vào phía Nam, thời tiết càng dễ chịu, nên tính khí con người cũng đôi chút nhẹ nhàng, thoáng hơn so với miền Bắc (đương nhiên là vẫn có người này người kia).

Ba tháng với hơn ba thành phố, tôi đã biết cả một bầu trời tuyệt đẹp ngoài kia, ngoài quê nhà, ngoài Hà Nội ồn ào bon chen. Những bước chân nhỏ bé biết di chuyển thật sự, vượt qua vùng an toàn một chút, đi qua những định kiến, để có những cảm xúc lần đầu thật khó diễn tả bằng lời. Với tôi, đó là cả một kho báu, là nền tảng của một tôi sau này, là một phần tuổi trẻ không lãng phí, là rất nhiều rất nhiều để giờ khi nhìn lại có thể mỉm cười về một tuổi trẻ không hối tiếc, biết làm liều, biết sống với mong muốn ước muốn và cho chính mình.

Khi quay về Hội Nội, lao vào học hành và đi làm, nhưng tôi vẫn đau đáu về chuyến đi tiếp theo sau 1 năm nữa, sẽ đi tiếp đi nữa, khắp nẻo đường đất nước.

                                                                                               Hà Nội, chuyến đi đầu tiên!!!!!!!!!!!!!!!!

                                                                                                                                                Hải Yến!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

PsyBooks - Trắc ẩn với chính mình của Kristin Neff & Christopher Germer

PsyBooks: Self Compassion - The Proven Power of Being Kind to Yourself của Kristin Neff