Nhật ký 09/02: Mảnh ký ức của tôi năm đó

[Mảnh ký ức của tôi năm đó]

Đó là câu chuyện của ngày 07/02, khi tôi đi xem phim cùng một người bạn. Đó là một ngày vô cùng đặc biệt với tôi.
Quay lại sau khi đi vệ sinh, tôi không thấy anh còn ngồi đó, tôi chợt có cảm giác sợ hãi vô cùng, và tinh thần bắt đầu tụt dốc không hiểu vì sao. Bộ phim cũng không làm tôi khá lên, mà nhiệt huyết trong tôi lại cứ giảm đi, cảm giác thật buồn.

Sau khi trở về nhà, tôi bắt đầu suy nghĩ xem đã có chuyện gì xảy ra, tại sao lại có cảm giác đó. Tôi bắt đầu òa khóc, khóc nức nở, khóc như tối đó ở một đất nước xa lạ, tôi đã bị bỏ rơi như thế nào. Mọi thứ ùa về và tôi cứ khóc mãi, khóc không ngớt rồi lả đi vì mệt. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi vẫn buồn, buồn rất nhiều, bước ra khỏi giường, xuống bếp nấu cơm. Vừa nấu cơm vừa khóc (dù vẫn có ý thức được điều mình đang làm). Rồi đi lam đến công ty với đôi mắt sưng húp và tâm trạng tồi tề. Tôi đã cố gắng không thể hiện ra bên ngoài, nhưng trong lòng nặng trĩu, bất cứ khi nào tôi cũng có thể ứa nước mắt khi nghĩ về điều đó. Tôi thấy thương bản thân mình quá, thương quãng thời gian đó của tôi, tại sao tôi lại khổ như vậy. Rồi tôi hiểu ra rằng, bấy lâu tôi tự xây cho nỗi đau đó một cái mồ, chôn lấp, lờ nó đi và tự kỷ ám thị là tôi ổn, tôi vẫn luôn lý trí và mạnh mẽ nên chả có gì to tát cả, đó là chuyện ngoài ý muốn và không ai có lỗi, và tôi cao thượng tha thứ cho người yêu cũ, thậm chí còn nuôi dưỡng ý niệm về một tương lai tái hợp của cả hai (thật là ngây thơ mà). Và cứ như thế tôi nghĩ mình đã bình phục, đã vượt qua, nhưng tất cả chỉ là sự ru ngủ bản thân, tự huyễn hoặc thôi. Chỉ một hành động đơn giản và vô tình của anh bạn tôi đã đánh thức tất cả. Tôi nhớ trong bài viết của anh bạn tôi về "Cách quên người yêu cũ nhanh nhất" có đoạn nói về các bước phải đi qua, trong đó có việc cần nhận biết và cảm nhận nỗi đau như thế nào, nhưng tôi đã cố tình bước qua, giấu nhẹm nó đi vì một lý do nào đó: sợ hãi, tự tin hay vì tình yêu quá lớn chẳng hạn,... Tóm lại tôi đã không dành thời gian cho nỗi đau đó, để nhận biết, để hiểu và chữa lành đúng cách. Và giờ tôi biết bài học đó chưa xong, tôi sẽ phải học lại. Hai ngày hôm sau, tôi đã học lại chúng, học cách đau, cảm nhận cái cách mà người khác thiếu trân trọng, thiếu yêu thương tôi và chính tôi cũng thế, cho phép điều đó xảy ra, thiếu tôn trọng yêu thương chính mình, rằng mình đã đối xử không công bằng, tệ bạc với chính mình như thế nào. Nỗi đau chưa thể hết, vết thương chưa thể lành trong vài ngày, nhưng giờ khi đã biết về nó, tôi sẽ học chăm sóc nó, chữa lành nó.

Điều này làm tôi nhớ ra câu chuyện về Đại Lỗ (thời Chiến Quốc - Trung Quốc) - người đã bắn chết một con ngỗng trời đang bay mà không mất mũi tên nào. Đại Lỗ giải thích với vua nước Ngụy về lý do ông có thể làm được điều đó: "Con ngỗng hoang này bay khá chậm và tiếng kêu của nó thật thảm thương; bay chậm vì nó đã bị thương bởi một mũi tên trước đó, còn âm thanh thê lương của nó nói cho thần biết rằng nó đang sợ hãi vì đã bị tách khỏi đàn. Bởi vậy khi nó nghe tiếng dây cung bật, nó trở nên hoảng sợ và cố gắng bay cao hơn, vết thương cũ của nó toạc ra, cộng thêm sợ hãi và kiệt sức nên nó rơi xuống đất" (Kinh cung chi điểu). Đại Lỗ không giết con ngỗng trời, nó tự giết chết chính mình bằng sự sợ hãi của mình.

Khi nhìn lại vấn đề này, tôi nghĩ mình hiểu ra điều gì đó về các Mảnh ký ức. Có lẽ đó cũng là cách vận hành của chúng, lắng xuống phần tiềm thức bằng cách này hoặc cách khác chứ không tự lành theo thời gian.Khi có điều kiện thuận lợi dù chỉ một tiếng thì thầm, chúng sẽ quay trở lại tiếp tục ảnh hưởng đến cảm xúc và hành vi của bạn; bạn có thể sẽ đau đớn hơn rất nhiều. Để chữa lành thật sự, bạn cần đi vào bên trong lắng nghe những nhu cầu và cả sự lệ thuộc của bản thân vào quá khứ, đối diện với những cảm xúc sợ hãi, tồi tệ đó, yêu thương chấp nhận chúng như một phần của chính mình. Hãy để bản thân được đau khổ, được điên rồ nhưng nó sẽ giúp bạn giải thoát những mảnh ký ức độc hại. Hãy mở lòng, để bản thân được yêu thương, được chữa lành. Đừng chết như con ngỗng trời.

09/02: Tôi đã định nói với anh - người đã giúp tôi nhìn thấy bài học còn dang dở đó. Nhưng khi gặp anh, một phần đã thấy nhẹ lòng hơn chút, một phần khi nhìn và nói chuyện với anh tôi thấy vui vẻ lên nhiều; nên không muốn chuyện buồn này làm ảnh hưởng đến không khí tốt đẹp đó. Tôi sẽ nói với anh, nhất định sẽ nói vào một dịp khác và với cách tiếp cận mà cả hai cảm thấy nhẹ nhàng và tích cực hơn tâm trạng của tôi. Nhất định sẽ nói: Tôi rất cảm ơn anh vì anh đã ở đây, bên cạnh tôi.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

PsyBooks - Trắc ẩn với chính mình của Kristin Neff & Christopher Germer

PsyBooks: Self Compassion - The Proven Power of Being Kind to Yourself của Kristin Neff